Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều k//ỳ qu//ái khi sang chơi, bà liền gọi 113 gấp…

Trong con ngõ nhỏ ngoại thành, ai cũng biết ông Bằng – một ông cụ ngoài 70 tuổi, gầy gò, lưng còng, ngày ngày tần tảo chăm sóc cháu gái mồ côi tên An, mới 10 tuổi. Bố An đi làm xa, mẹ mất từ khi bé chưa nhớ mặt. Ông nội là chỗ dựa duy nhất.

Cả xóm đều thương cảnh hai ông cháu nương tựa vào nhau. Sáng nào cũng vậy, ông dắt tay An đến trường, chiều lại lụi hụi lo cơm, dạy cháu học. Tình thương ông dành cho An ai cũng cảm nhận được.

Thế nhưng, một buổi trưa oi ả đầu thu, bà Lành – hàng xóm sát vách – sang chơi, bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng khiến bà hốt hoảng.

Cửa nhà ông Bằng khép hờ. Bà định bước vào gọi thì chợt nghe tiếng ông thì thào gấp gáp:
– “An ơi, đừng ngủ, tỉnh lại đi, đừng làm ông sợ…”

Qua khe cửa, bà thấy ông ôm chặt cháu gái trong lòng, liên tục lay gọi, còn An thì nằm im, mặt tái xanh. Bà giật mình, tim đập thình thịch. Trong đầu thoáng lên những suy nghĩ đáng sợ: một ông già ở nhà một mình với cháu, nay cháu lại bất tỉnh trong vòng tay ông… Điều này quá bất thường!

Không kịp suy nghĩ nhiều, bà run rẩy rút điện thoại gọi 113, báo tin có “dấu hiệu nguy hiểm” trong nhà hàng xóm.

Chỉ 10 phút sau, công an và xe cấp cứu lao đến. Cả ngõ náo loạn. Người dân hiếu kỳ bu quanh, xì xào nghi ngờ:
– “Không lẽ ông già làm gì cháu?”
– “Trời đất, nghe mà rùng mình…”

Khi cửa bật mở, ai cũng nín thở. Trước mắt họ, ông Bằng đang bế An trên tay, mặt ông đẫm mồ hôi, đôi mắt đỏ hoe. Thấy công an và bác sĩ, ông luống cuống kêu lên:
– “Cứu cháu tôi với! Nó ngất từ lúc sáng, tôi lay mãi không tỉnh!”

Các bác sĩ vội kiểm tra. Sau vài phút, họ thở phào:
– “Cháu bé bị tụt đường huyết nặng, cần đưa vào bệnh viện ngay!”

Đám đông ồ lên. Những nghi ngờ ban nãy bỗng hóa thành ngượng ngập. Người ta nhìn nhau, thấy xót xa vì đã vội vàng nghĩ xấu cho ông cụ.

Ông Bằng nước mắt chảy dài, vừa chạy theo cáng của cháu vừa run run:
– “Tại tôi nghèo, không có tiền mua đồ ăn bổ dưỡng… Sáng nó bảo no, tôi tưởng thật, ai ngờ…”

Trong bệnh viện, sau khi được cấp cứu kịp thời, An dần tỉnh lại. Cô bé mệt mỏi nhìn ông, khẽ thì thầm:
– “Ông đừng khóc, con không sao… Con chỉ mệt thôi…”

Ông ôm chặt cháu, nghẹn ngào:
– “Ông sợ lắm, tưởng mất cháu rồi. Ông chỉ còn mình cháu thôi…”

Các bác sĩ giải thích: An mắc tiểu đường bẩm sinh, cần chế độ ăn uống đặc biệt, nếu không dễ rơi vào nguy hiểm. Ông Bằng nghe xong, lặng đi. Ông biết tuổi mình đã cao, sức yếu, tiền bạc eo hẹp, nay thêm bệnh của cháu thì khó khăn chồng chất.

Lúc ấy, bà Lành tiến đến, nắm chặt tay ông:
– “Tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm, nhưng nhờ vậy mà xe cứu thương tới kịp. Từ nay, anh không một mình đâu. Cả xóm sẽ cùng lo cho cháu.”

Ông quay sang, thấy ánh mắt bà đầy chân thành. Ông khẽ gật, đôi mắt nhòe lệ nhưng lòng ấm lên.

Sau biến cố ấy, người trong xóm càng thương yêu An nhiều hơn. Mọi người góp tiền, góp gạo, ai có gì tốt đều mang sang. Trường học cũng đặc biệt quan tâm, sắp xếp bữa ăn riêng cho bé.

Câu chuyện dần lắng xuống, nhưng mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc nghi ngờ ban đầu, bà Lành vẫn rùng mình. Bà nói với hàng xóm:
– “Có những lúc, chúng ta dễ nghĩ sai về người khác. Nhưng tình thương của ông Bằng dành cho cháu thì không ai có thể phủ nhận.”

Từ đó, hình ảnh ông nội còng lưng dắt tay cháu gái đi học lại trở thành biểu tượng ấm áp trong xóm nhỏ. Và chính lần “gọi 113 vì hiểu lầm” ấy đã cứu sống bé An, đồng thời gắn kết tình làng nghĩa xóm thêm bền chặt.